Thanh Hà, ngày 31 tháng 10 năm 2...

Sẽ có lúc ta cảm thấy nuối tiếc một cái gì đó đã mất từ lâu rồi... Hôm nay, tôi của hai mươi năm sau đã về thăm lại ngôi trường cũ của bọn mình. Và, cậu có tưởng tượng được không, phòng học cạnh ban công của lớp mình vẫn còn đó. Sân trường vẫn lấp lánh trong ánh nắng, tất cả vẫn vẹn nguyên như ngày chúng mình xa trường...

Đó là trong một buổi tan trường, khi tôi đang miên man suy nghĩ về đồ án sắp tới, bỏ quên cái không khí ổn ào xung quanh, thì đứa con gái nhỏ chạy tới bi bô:

-    Mẹ ơi, hôm nay cô giáo cho Linh điểm mười Văn mẹ ạ! Cô giáo còn đọc bài Linh trước lớp nữa!

-    Thế Linh của mẹ viết về cái gì nào?

-    Về ngôi trường của con mẹ ạ!

-    Trường à! Ờ....

Nhìn đứa con gái nhỏ say sưa trong niềm vui với con điểm mười, lòng tôi cũng trỗi dậy một cảm xúc khó tả về trường, về bạn, về cái thời học sinh đầy nghịch ngợm ấy. Phải rồi, ngay bên cạnh ngôi trường của con gái là ngôi trường đó, ngôi trường mà ngày trước sáng nào mẹ nó cũng phải ngán ngẩm bước vào... Tôi dừng xe lại, bảo con gái đứng chờ:

-    Con ngồi đây nhé, mẹ vào rồi hai mươi phút sau sẽ ra với con.

Phải, một mình tôi sẽ bước vào thế giới của tôi hai mươi năm trước...

Cái nắng gay gắt của mùa hè vẫn còn vương lại dù đã là buổi xế chiều, những tia nắng vẫn đang mải đùa nghịch trên mấy tán cây, ngôi trường cũ hiện ra thân thương, quen thuộc và không còn vẻ nghiêm trang như hồi trước nữa... Tôi lặng lẽ đi quanh sân trường, nâng niu từng chiếc lá, từng cánh hoa để cảm nhận sự khác biệt trong lòng cái khung cảnh vốn dĩ đã quen thuộc này. Có lẽ, dù đã hai mươi năm xa cách, dù có bao lớp học sinh đến rồi lại đi, thì trường vẫn thế, vẫn chẳng thay đổi gì trong tâm hồn mỗi con người, như tôi vậy, tồn tại mãi mãi...

Bước dần lên cầu thang, tôi tìm lại phòng học cuối tầng ba, cạnh ban công bốn mùa, nhớ ngày xưa năm mươi tư quỷ sứ lớp tôi từng trú ngụ. Đây rồi, lớp học đó, ban công đó đang ở ngay trước mắt tôi, đang chờ tôi bước vào và tìm kiếm lại hình ảnh của hai mươi năm trước. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ bàn ba là của tôi, nơi mà đã từng chứng kiến tôi khóc, tôi cười và cả khi tôi.... quay bài nữa. Còn cách đó hai bàn, là chỗ Quỳnh Bông, đứa bạn thân thiết nhất của tôi ngồi, giờ nó sang Úc định cư cùng gia đình rồi. Chợt, như một quán tính, tôi tiến lại gần bàn thứ hai, chỗ đầu tiên của dãy hai, là chỗ ngồi của cậu ấy - mối tình đầu của tôi....

Ngày trước, dù là con gái nhưng tôi quậy nhất lớp, dù là con trai hay con gái đều phải dè chừng cái đứa quái đản là tôi. Dù thông minh, nhưng tôi vẫn chẳng

học hành gì, đến lớp chỉ ngủ, không thì nghịch, trêu mấy đứa xung quanh, rồi kéo mấy đứa học giỏi đưa vở cho chép bài tùm lum. Chỉ có cậu ấy lạnh lùng, học giỏi, lại không bao giờ tiếp xúc với một người trong lớp là tôi, ít đến gần, phần vì tôi nghĩ đó là một đứa tẻ nhạt, phần vì bản năng của một đứa kiêu ngạo không cho phép tôi làm quen với cậu ấy. Cứ như vậy, cho đến năm cuối cấp tình hình vẫn chẳng thay đổi gì. Tôi vẫn ham chơi, vẫn lười học. Chỉ có đến một ngày, tôi gặp sự cố với bài kiểm tra, nó... giống hệt bài của thằng bên cạnh! Sai lầm thật nghiêm trọng khi tôi sơ suất không tráo bài xuống dưới. Bị cô giáo mắng thậm tệ, dù tôi là con gái, lần đầu tiên tôi thấy xấu hổ, ý thức của một học sinh trong tôi trỗi dậy, tôi oà khóc trước bao con mắt ngạc nhiên của hội bạn trong lớp. Cho đến khi tan học, tôi vẫn còn sụt sịt, cảm giác xấu hổ đã nguôi thì cảm xúc mới lại ập đến: lo sợ vì hình ảnh thủ lĩnh của tôi trong mắt hội bạn đã đổ vỡ hết. Tôi ngồi im, chưa muốn về mà cũng không thể về với bài kiểm tra không điểm. Mông lung nghĩ đến cái roi đang chờ ở nhà, chợt có tiếng nói đâu đó:

-    Biết khóc thì cũng phải biết vượt qua chứ, ngồi đấy mãi thế à?

-    Ai bảo thế? Chờ nước mắt khô rồi về!

-     Cái lí do mới ngớ ngẩn làm sao? Ơ, nhưng sao mà giờ này vẫn có đứa ở lại nhỉ, là ai? Tôi quay phắt lại đằng sau, vẫn chưa thôi nức nở, đó là một thằng con trai đang toe toét cười (hình như đây là lần đầu cậu ấy cười).

-    Là cậu ấy. Vừa quẹt nước mắt, tôi vừa hét:

-    Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy con gái khóc bao giờ à?

-    Rồi, nhưng thấy Hà khóc thì là lần đầu tiên. Nín đi, rồi tớ cho kẹo.

Sau lần ấy, tôi và cậu ấy là bạn. Cùng học, cùng chơi, cùng giúp đỡ, cùng ra trường... và, tôi hoàn toàn trở thành người khác, đã mất đi cái chất ngông nghênh không đáng có, học chăm hơn nữa chứ, tất cả là nhờ cậu ấy!... Tôi cứ thế lặng yên để hồn mình trôi theo quá khứ, những kỉ niệm ùa về trong tôi làm tôi không kịp ngăn lại... Tôi xúc động, tôi nghẹn ngào, tôi dường như có thể khóc trong lúc này... Thì ra, tôi vẫn chưa bao giờ quên những ngày tháng ấy, tôi chưa quên ngày lớp mình chia tay nhau, ngày mà năm mươi tư tâm hồn cùng hoà làm một, cùng oà lên trong tiếng khóc...

Sực nhớ đến cô con gái, đã hai lăm phút rồi, tôi phải trở về với thực tại thôi, tôi còn phải về nấu bữa tối nữa.

Có thể, cuộc sống lo âu bận rộn đời thường không cho tôi những khoảnh khắc của thời học sinh vô tư, vô lo, nhưng nó không bao giờ làm tôi lãng quên được...

Và bí mật cuối cùng tôi dành cho cậu, mối tình đầu - cậu ấy bây giờ là chồng tôi, chúng tôi sống rất hạnh phúc và còn có hai nhóc rất xinh nữa. Lúc nào đó cậu hãy đến thăm bọn mình nhé!

Bạn của cậu

 Dương Nhị Hà

Trích: dapandethi.vn