Kể lại chuyện "Những con sếu bằng giấy”.
Cuối chiến tranh thế giới lần thứ hai, vào đầu tháng 8 năm 1945, Mĩ đã ném hai quả bom nguyên tử xuống thành phố Hi-rô-si-ma và Na-ga-da-ki nước Nhật làm chết gần nửa triệu người
Kể lại câu chuyện cổ tích "Cây khế"
Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em cha mẹ mất sớm. Đến lúc chia gia tài, người anh cậy thế mình là anh cả chiếm hết mọi tài sản cha mẹ để lại, chỉ cho người em một mảnh vườn nhỏ có cây khế ở cuối vườn.
Em hãy hình dung và kể câu chuyện chú bé và con chim
Một bạn trai xin được chú chim non về nuôi. Bạn chăm sóc chim rất chu dáo nhưng chú chim nhỏ không chịu ăn uống, hết u rủ lại nhảy xuống cuống cuồng trong chiếc lồng xinh xắn.Em hãy hình dung cảnh đó kể lại tí mỉ và viết tiếp phần kết thúc câu chuyện giữa người bạn trai và chú chim nhỏ
Kể chuyện chiếc rễ đa tròn
Buổi sáng hôm ấy, như thường lệ, sau khi tập thể dục, Bác Hồ đi dạo trong vườn. Đến gần cây đa, Bác chợt nhìn thấy một chiếc rễ đa nhỏ và dài ngoằn ngoèo nằm trên mặt đất. Chắc là trận gió mạnh đêm qua đã làm nó rơi xuống.
Kể chuyện Sự tích hồ Ba Bể
Ngày xưa, có lần dân làng Nam Mẫu thuộc tỉnh Bắc Cạn mở ngày hội cúng Phật. Mọi người nô nức đi xem hội. Bỗng nhiên, xuất hiện một bà cụ ăn mày không biết từ đâu đến. Trông bà thật gớm ghiếc, thân thể gầy còm, lở loét, mùi hôi thối xông ra rất khó chịu. Bà cụ chỉ phều phào mấy tiếng: “Tôi đói lắm, các ông, các bà ơi!”, rồi chìa tay ra bốn phía cầu xin.
Kể lại toàn bộ câu chuyện Pa-xtơ và em bé
Ngày 6 tháng 7 năm 1885, chú bé Giô-dép chín tuổi bị chó cắn trước đó hai ngày đã được mẹ đưa từ miền quê xa xôi đến thủ đô Pa-ri, nhờ bác sĩ Lu-i Pa-xtơ cứu chữa.
Kể lại câu chuyện Buôn Chư Lênh đón cô giáo theo lời của Y Hoa
Hôm ấy, căn nhà sàn chật ních người. Ai nấy mặc quần áo đẹp như đi hội. Mấy cô gái trải những tấm lông thú thẳng tắp từ đầu cầu thang tới cửa bếp giữa sàn. Bấy giờ, già làng mới ra hiệu dẫn tôi bước lên lối đi bằng lông thú mịn như nhung - nghi thức đặc biệt dành cho khách quý.
Dựa vào văn bản kịch Lòng dân, kể lại câu chuyện bằng lời của em
Đã quá trưa, má con dì Năm đang ăn cơm thì một chú cán bộ cách mạng bị địch rượt bắt vội vã chạy vô nhà, vốn là một gia đình cơ sở nên dì Năm hiểu ngay ra tình thế nguy hiểm. Dì đưa cho chú cán bộ chiếc áo cũ của chồng mình để thay rồi bảo chú ngồi xuống chõng giả bộ ăn cơm. Vừa lúc ấy, tên cai và tên lính xồng xộc chạy tới. Tên cai trợn mắt quát:
Chuyển nội dung bài thơ Về ngôi nhà đang xây thành một câu chuyện
Chiều chiều tan học về, chúng em đi qua ngôi nhà lớn đang xây dở. Khung giàn giáo bao bọc xung quanh giống như một cái lồng che chở. Các trụ bê tông đang dần dần nhô cao, tựa những mầm cây đang lớn. Các bác thợ nề mải mê làm việc. Lúc ra về còn huơ huơ cái bay, vui vẻ chào tạm biệt ngôi nhà.
Kể lại câu chuyện Chuỗi ngọc lam theo lời của em
Buổi chiều, cô bé dừng lại ở một cửa hàng, áp trán vào tủ kính, chăm chú nhìn từng đồ vật như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Bỗng em ngẩng đầu lên hỏi chủ cửa hàng: “Cháu có thể xem chuỗi ngọc lam này không ạ?".
Kể chuyện chú cuội cung trăng theolowfi kể của mình
Tôi tên là Cuội, làm nghề kiếm củi để đổi gạo sống qua ngày. Một hôm, tôi đang lúi húi chặt cây thì bất ngờ có một con hổ nhỏ xông tới. Không kịp chạy, tôi đành vung rìu lên đánh nhau với nó. Hổ con bị tôi giáng mạnh một rìu vào trán nên ngã lăn quay. Vừa lúc ấy, hổ mẹ về tới nơi. Sợ quá, tôi vội quăng rìu rồi leo tót lên cây để trốn.
Trao đổi với các bạn về ý nghĩa câu chuyện Cây cỏ nước nam
Câu Chuyện ca ngợi danh y Tuệ Tĩnh đã biết yêu quý cây cỏ của đất nước, hiểu giá trị của chúng, biết dùng chúng làm thuốc để chữa bệnh cho nhân dân. - Những phương thuốc vô cùng hiệu nghiệm có khi lại tìm thấy ở ngay trong những cây cỏ bình thường xung quanh ta.
Chuyển nội dung bài thơ Ê-mi-li, con... thành một câu chuyện
Người đàn ông bế đứa con gái nhỏ trên tay, nhằm thẳng hướng Lầu Năm Góc bước tới. Vẻ mặt anh đăm chiêu, nghĩ ngợi. Bé gái hồn nhiên hỏi cha đi đâu, anh đáp là cha sẽ đưa con ra bờ sông Pô-tô-mác. Bé hỏi tiếp là ra đó để xem cái gì thì anh lắc đầu buồn bã: “Chẳng có gì đáng xem đâu con ạ. Nơi đó chỉ có Lầu Ngũ Giác mà thôi!”.