Đề bài

Hãy kể lại truyện cổ "Vương quốc vắng nụ cười" theo sự hiểu biết của em và bằng ngôn ngữ riêng của em.

Phương pháp giải - Xem chi tiết

Con hãy kể lại chuyện theo dàn bài sau:

- Mở bài: Giới thiệu về câu chuyện (nêu tên truyện, nội dung chính của truyện, các nhân vật trong truyện)

- Thân bài: Kể lại diễn biến câu chuyện

+ Vương quốc nọ buồn chán vì mọi người dân đều không biết cười

+ Vua cử một vị quan đi nước ngoài học cách cười

+ Vị quan trở về nước thất bại trong việc học cười

+ Vua tình cờ bắt gặp một cậu bé đang cười đùa trên phố liền gọi vào cung

+ Cậu bé chỉ ra những điều bé nhỏ đáng buồn cười mà cậu bé trông thấy

+ Vua và các quan được một mẻ cười vỡ bụng

+ Từ đó vương quốc nọ như được hồi sinh

- Kết bài: Ý nghĩa của câu chuyện, cảm nghĩ về câu chuyện.

Lời giải chi tiết

          Từ Quốc vương đến Hoàng hậu và các cung tần, mĩ nữ, từ các quan lại đến thần dân, không ai biết cười, mặt mày đăm chiêu. Họa may mới có một vài đứa bé cười được. Thậm chí, ánh sáng thì vàng vọt, chim không hót, hoa chưa nở đã tàn. Mặt người thì rầu rĩ. Chỉ nghe tiếng ngựa hí, tiếng gió thở dài trên mái nhà, tiếng đá kêu lạo xạo dưới bánh xe.

          Đến một bữa nọ, nhà vua nhìn thấy nguy cơ tàn lụi của Vương quốc. Nhà vua bèn cử một viên đại thần tài giỏi nhất đi du học, chỉ để học cười. Sau một năm dài đợi chờ, viên đại thần đi học cười đã về. Nhà vua và triều thần thất vọng khi nghe viên đại thần tâu:

- Muôn tâu hệ hạ! Thần xin cúi đầu chịu tội. Thần học mãi mà vẫn không sao cười lên được!

         Vừa lúc đó, một viện thị vệ hốt ha hốt hoảng chạy vào tâu là vừa bắt được một kẻ cười sằng sặc trước hoàng cung.

- Hãy dẫn kẻ ấy vào cho ta - Nhà vua truyền lệnh.

           Trước mặt vua và bách võ bá quan là một chú bé độ 10 tuổi. Vua phán truyền:

- Hãy cười lên cho ta nghe. Ta sẽ trọng thưởng.

Chú bé ái ngại thưa:

- Muôn tâu bệ hạ, những chuyện buồn cười nhan nhản trong thiên hạ. Ngay ở chốn Triều đình tôn nghiêm cũng có. Xin bệ hạ tha tội chết thì cháu mới dám nói ra.

- Hãy nói đi! Hãy cười lên! Ta sẽ trọng thưởng!

Cậu bé ấp úng:

- Hình như sáng nay Đức Vua quên... lau miệng ạ.

           Tức thì nhà Vua đưa tay quẹt mép, một hạt cơm lăn xuống... Các quan bụm miệng cười. Cậu bé lại chỉ vào túi áo căng phổng của viên quan coi giữ vườn ngự uyển và nói rõ có quả táo cắn dở còn nằm trong đó. Tức thì nhà vua và các quan đều khúc khích cười. Quan coi giữ vườn ngự uyển thì đỏ mặt lên.

          Hấp háy cặp mắt, Vua hỏi chú bé làm sao cứ đứng lom khom thế. Chú bèn thưa:

- Tâu bệ hạ, ban nãy cháu bị quan thị vệ đuổi, sợ quá, cuống quá nên... đứt dải rút ạ!

         Cả Triều đình được một mẻ cười vỡ bụng. Có người bò ra mà cười.

        Từ hôm đó, Vương quốc như được hồi sinh. Từ Hoàng cung đến kẻ chợ, từ nhà đến đường, từ xóm vắng đến bến sông, đâu đâu cũng nghe tiếng cười vui vang lên. Trẻ em cười, người già cười. Ánh nắng xôn xao. Chim ríu rít hót. Gió lao xao. Hoa tưng bừng nở. Mặt người rạng rỡ. Tiếng hát xa đưa ngọt ngào.

dapandethi.vn